Wind of Change: Từ Burma đến Việt Nam?

Wednesday, October 31, 2007

Tuổi Trẻ và Hoạt Động

Bấm vào đây để nghe file âm thanh: http://radiochantroimoi.com/spip.php?article2783
Radio Chân Trời Mới

Ngày 18 tháng 10, 2007
Đan Thanh

Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng nghe và chắc hẳn đồng ý với câu “tuổi trẻ là tương lai của xã hội.” Sau đây là vài suy nghĩ mà Đan Thanh thu lượm được chung quanh chủ đề liên quan đến câu nói ấy: đó là các đời sống và sinh hoạt của các sinh viên, cũng như ảnh hưởng của những sinh hoạt này trong xã hội. Lý do mà Đan Thanh có ý tưởng thực hiện một chương trình với chủ đề này là vì Đan Thanh sinh sống ở Hoa Kỳ khá lâu và may mắn được hấp thụ nền giáo dục đại học Hoa Kỳ, nên rất quen thuộc với lối sinh hoạt của sinh viên tại đây.

Và từ khi phụ trách thêm chương trình NCGC cho radio CTM đến nay, thì Đan Thanh lại có cơ hội đọc những dòng tâm tình của nhiều bạn sinh viên trong nước, từ đó có cơ hội so sánh những tương đồng và dị biệt giữa đôi bên. Đan Thanh còn nhớ tại trường đại học mà Đan Thanh theo học có khoảng 16,000 sinh viên.

Và cũng vào thời điểm đó thì con số các hội đoàn/tổ chức sinh viên do tại trường lên đến khoảng 200 nhóm. Các nhóm này tuy được trường đại học bảo trợ một số ngân quỹ nhất định, nhưng hoàn toàn được thành lập bởi sinh viên và được điều khiển do thành viên trong nhóm. Mục đích và phương thức sinh hoạt của nhóm tùy thuộc vào các thành viên – có những hội thể thao và giải trí như hội bóng bầu dục, bóng chuyền, khiêu vũ hay cờ vua, v.v… có hội lập theo ngành nghề ví dụ như kỹ sư, y tế, giáo viên tương lai… và dĩ nhiên, có các hội được thành lập theo bản sắc dân tộc, như hội sinh viên Việt Nam, hội sinh viên Hàn Quốc, hội sinh viên Nhật Bản, v.v… có những hội đoàn tôn giáo như sinh viên công giáo, sinh viên hồi giáo, hay sinh viên tin lành… Lại có hội được thành lập dựa trên quan điểm sống như hội các sinh viên ăn chay trường hoặc hội sinh viên yêu thú vật… Và có rất nhiều hội mà Đan Thanh không thể nhớ hết.

Để thành lập một hội đoàn sinh viên, chỉ cần một nhóm nhỏ có sáng kiến lập hội, đưa ra những mục đích của hội, và cần một giáo viên đồng ý làm cố vấn cho hội đó. Chính vì thế, nên trường đại học mới có thật nhiều hội sinh viên khác nhau, thu hút các sinh viên với những sở thích khác nhau. Chưa chắc rằng tất cả các hội sinh viên này đều có những sinh hoạt bổ ích cho xã hội, tuy nhiên, theo Đan Thanh, thì sự hiện diện của các hội đoàn do chính sinh viên thành lập, tự nó cũng đã là một điều bổ ích. Bởi nó chứng tỏ được một điều quan trọng về những người trẻ lớn lên trong xã hội Hoa Kỳ: đó là họ rất có tinh thần tự lập – khi thấy có nhu cầu làm một điều gì đó, thì họ tự khởi xướng và thi hành chứ không thụ động chờ đợi người lớn hay nhà trường làm giùm cho họ.

Bên cạnh đó, từ sự năng động thành lập những hội đoàn giải trí hay những hội đoàn chỉ mang ích lợi cho các thành viên, tuổi trẻ dễ dàng bước sang lãnh vực khác là thành lập những hội đoàn mang tích cách thiện nguyện xã hội, và xa hơn nữa, mang một số quan điểm chính trị để đòi hỏi quyền lợi cho sinh viên, hoặc một thành phần nào đó trong xã hội. Ví dụ điển hình là hội sinh viên Việt Nam. Tại những nơi đông dân cư Việt Nam, thì hầu như mỗi trường đại học Hoa Kỳ đều có hội sinh viên Việt Nam. Những hội này được thành lập khi một số sinh viên Việt Nam tại trường nhận thấy nhu cầu bảo tồn và phát huy văn hóa Việt Nam, và chính họ đã chủ động tìm cách lập hội chứ không chờ nhà trường làm việc đó. Và từ những sinh hoạt mang tính cách thuần túy văn hóa như tổ chức văn nghệ hay tết trung thu tại trường, các sinh viên Việt Nam dần nhận thấy họ có khả năng làm nhiều hơn nữa để đòi hỏi quyền lợi sinh viên của họ, ví dụ như gây áp lực với nhà trường để mở các lớp về văn hóa Việt Nam hoặc các lớp Việt ngữ.

Nhìn xa hơn khuôn viên đại học, các sinh viên cũng nhận thấy họ cần làm nhiều hơn nữa để đóng góp cho cộng đồng và xã hội quanh mình. Từ những kinh nghiệm trong khuôn viên đại học, những sinh viên này bắt đầu thành lập những hội đoàn trẻ ngoài cộng đồng. Họ không còn lệ thuộc vào nhà trường hay thế hệ đi trước mà tự mình vạch ra đường lối sinh hoạt riêng. Đôi khi là những sinh hoạt xã hội như rửa xe gây quỹ cho trẻ em mồ côi hay cho những nạn nhân bão lụt. Cũng đôi khi là những buổi thắp nến cho tự do tôn giáo. Đôi khi lại là những đại hội để gặp gỡ và thảo luận về tương lai – tương lai của cộng đồng Việt Nam nơi địa phương cũng như tương lai của đất nước Việt Nam mà cho dù xa cách, họ vẫn không quên. Có lẽ quý thính giả rất quen thuộc với những cái tên như Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường, Tổng Hội sinh viên Việt Nam miền Nam Cali, v.v… Những đoàn thể trẻ này đang sinh hoạt rất tích cực và là một phần tử quan trọng trong cộng đồng Việt Nam địa phương, nhưng hơn nữa, chắc quý vị và các bạn cũng được biết đến các sinh hoạt hướng về quê hương - từ chuyến đi thiện nguyện về Kiên Giang để giúp đỡ trẻ em nghèo, đến những đại hội để thảo luận về tự do và dân chủ, hay những buổi gây quỹ ủng hộ dân oan khiếu kiện…

Từ một hội sinh viên nhỏ nơi trường học, các bạn đã trưởng thành và đã tích cực làm việc để thay đổi những gì mà họ nhận thấy là chưa hoàn hảo trong xã hội. Theo dõi các sinh hoạt của họ, Đan Thanh nhận thấy rằng nền giáo dục Hoa Kỳ đã mang cho tuổi trẻ Việt Nam một số hành trang rất cần thiết trong cuộc sống:

Thứ nhất, họ có khả năng nhận định sự thật, nhìn thấy mặt phải cũng như mặt trái của xã hội. Trong khi đó, Đan Thanh thoáng buồn mỗi khi nhận được thư của các bạn trẻ trong nước chia sẻ rằng, cho đến khi làm quen với radio CTM, thì họ không hề biết sự thật về đảng Cộng Sản, về nhân vật Hồ Chí Minh, hoặc ngay cả về xã hội Việt Nam hiện nay. Có bạn còn hỏi rằng nghe đài CTM có là phạm pháp không. Hệ thống giáo dục nhồi sọ và thông tin một chiều đã không cho họ cơ hội nhận định phải trái, ngay cả đối với quyền tự do của chính bản thân - bởi vì họ chưa từng có đủ dữ kiện để nhận xét đâu là thật đâu là hư, đâu là tốt đâu là xấu…

Điều thứ hai mà Đan Thanh nhận thấy là sống tại Hoa Kỳ, người trẻ Việt Nam lớn lên với tư duy tự do nên họ khi nhìn thấy những mặt trái của xã hội, họ không ngần ngại đặt vấn đề và tìm cách giải quyết vấn đề đó. Ví dụ như khi nhận thấy trường đại học chưa đáp ứng được nhu cầu của các sinh viên gốc Việt, họ đặt câu hỏi tại sao và tìm cách giải quyết vấn đề. Ngược lại, trong khi nhiều lá thư của các bạn trẻ trong nước gửi cho Đan Thanh và Hồng Thuận đều chia sẻ rằng nếu đôi khi có nhìn thấy những điều sai trái, thì các bạn vẫn không đứng lên đòi hỏi quyền lợi vì lo sợ cho an nguy của chính mình hoặc gia đình. Sự kiểm soát và đàn áp có hệ thống đã làm cho họ sống trong tư duy sợ hãi thay vì tư duy tự do.

Điều khác biệt thứ ba mà Đan Thanh nhận thấy nơi tuổi trẻ trong và ngoài nước là sự tự tin vào khả năng của chính mình. Nền giáo dục tự lập giúp cho các bạn trẻ tại Hoa Kỳ có được sự tự tin cần thiết vào chính bản thân. Vì thế, khi nhìn thấy mặt trái của xã hội, họ không ngần ngại đặt vấn đề, và sau đó, có những kế hoạch cụ thể và hành động thực tiễn để giải quyết vấn đề đó. Họ tin tưởng rằng mình có khả năng mang lại những thay đổi mình muốn thấy, và kiên trì theo đuổi mục tiêu cho đến khi thành công. Trong khi, rất nhiều bạn trong nước gửi thư tâm sự với Đan Thanh và Hồng Thuận đều chia sẻ ý nghĩ mình chỉ là một người hoặc một nhóm quá nhỏ, nên dù có nhìn thấy những bất công trong xã hội, có muốn làm một điều gì đó, thì vẫn cảm thấy bất lực.

Thưa quý vị và các bạn, nêu lên những ưu tư này, Đan Thanh chỉ muốn nói lên một điều: Đó là môi trường giáo dục và xã hội đóng một vai trò rất quan trọng đối với sự trưởng thành của mỗi người trẻ trong đời sống và xã hội. Và, trong hơn 30 năm qua, thì hệ thống giáo dục và xã hội Việt Nam đã KHÔNG tạo nên một môi trường bổ ích cho sự trưởng thành của thế hệ trẻ. Ngày hôm nay, có rất nhiều bạn trẻ Việt Nam được đi du học tại Hoa Kỳ hoặc nhiều quốc gia khác, và cùng với hệ thống internet toàn cầu, các bạn trong nước cũng có thể học hỏi khá nhiều từ các quốc gia khác, mặc dù không có cơ hội đi du học. Đan Thanh hy vọng rằng chính các bạn sẽ chủ động đứng lên, tạo dựng cho mình một môi trường và một xã hột tốt đẹp hơn. Đừng để cho đường lối giáo dục nhồi sọ và chính sách đàn áp của Đảng Cộng Sản Việt Nam làm cho bạn trở thành một người sống trong sợ hãi và tự ti. Hãy tự quyết định một triết lý sống lạc quan hơn cho mình, các bạn nhé

Tuesday, October 9, 2007

Mi‰n ñiŒn: ñÓi LÆp Bác BÕ ñÓi Thoåi Có ñiŠu KiŒn


(Rangoon - VNN) Hãng AP ngày 9-10 loan tin, Çäng ÇÓi lÆp Mi‰n ñiŒn do bà Aung San Suu Kyi lãnh Çåo hôm nay loan báo Çã bác bÕ các ÇiŠu kiŒn cûa nhà cÀm quyŠn quân s¿ Ç¥t ra trܧc khi mª ÇÓi thoåi. Trong m¶t thông cáo cûa Liên ñoàn QuÓc gia vì Dân chû ph° bi‰n hôm nay cho bi‰t, "S¿ thành công ÇÓi thoåi d¿a trên s¿ chân thành, tôn tr†ng và trong tinh thÀn trao Ç°i. ThiŒn chí muÓn ÇÓi thoåi thành công là ÇiŠu chû y‰u, së không phäi Ç¥t ra các ÇiŠu kiŒn tiên quy‰t nào".

TuÀn qua nhân vÆt sÓ 1 trong h¶i ÇÒng an ninh quÓc gia tܧng Than Shwe tuyên bÓ, có th‹ mª ÇÓi thoåi v§i bà Aung San Suu Kyi v§i 2 ÇiŠu kiŒn là chÃm dÙt kêu g†i quÓc t‰ trØng phåt và không ÇÓi ÇÀu v§i chính phû. ñi xa hÖn, nhà cÀm quyŠn quân s¿ còn b° nhiŒm thÙ trܪng Lao Ƕng làm Ç¥c sÙ liên låc v§i ÇÓi lÆp. Báo chí nhà nܧc ca tøng tܧng hÒi hÜu Aung Kyi là m¶t ngÜ©i "ôn hòa có kinh nghiŒm giao ti‰p", hy v†ng së tåo ra không khí tÓt ÇËp trong quan hŒ gi»a nhà cÀm quyŠn và ÇÓi lÆp. Báo Ánh sáng m§i do nhà nܧc ki‹m soát Çi xa hÖn, ngø š cho Çây cÛng là m¶t ân huŒ và thiŒn chí cûa nhà nܧc ban cho ÇÓi lÆp. Qua viŒc thông báo tØ chÓi ÇÓi thoåi có ÇiŠu kiŒn, Çäng cûa bà Aung San Suu Kyi nhÜ m¶t gáo nܧc lånh làm cho các tܧng lãnh Mi‰n tÌnh táo hÖn.

Theo tin BBC hôm 9-10 ông Ye Min Tun m¶t nhà ngoåi giao kÿ c¿u cûa Mi‰n có nhiŒm sª ª Luân ñôn Çã tØ chÙc, nói r¢ng ông không th‹ làm viŒc cho ch‰ Ƕ Çàn áp các nhà sÜ tay không. Nhà ngoåi giao Ye Min Tun giäi thích thêm: "Là m¶t phÆt tº ông rÃt Çau lòng khi thÃy các nhà sÜ Çáng tôn kính bÎ Çánh ÇÆp chÌ vì yêu nܧc thÜÖng dân".

Monday, October 8, 2007

Nên tìm hiểu thêm:

Bạn có muốn tìm hiểu thêm các thức đối đầu bất bạo động với chế động độc tài một cách quyết liệt và hữu hiệu như ngưòi dân Miến Điện. Xin bấm vào đây:http://www.viettan.org/rubrique.php3?id_rubrique=264

Đài Radio Chân Trời Mới Phỏng Vấn Tổng Bí Thư Đảng Việt Tân về


Cuộc Đấu Tranh Của Người Dân Miến Điện

Ngày 6 tháng 10, 2007

Kính thưa quý thính giả, từ ngày 1/10/2007 đến nay, cuộc biểu tình của các nhà sư và nhân dân Miến Ðiện đã bị nhà cầm quyền quân phiệt Miến Ðiện đàn áp mãnh liệt. Báo chí cho biết có khoảng ít nhất là 200 người bị chết và hơn 2000 người đã bị bắt. Mỗi ngày tuy có thả ra một số người nhưng chính quyền Miến vẫn tiếp tục lùng sục những người tham dự biểu tình và bắt đi nhiều người, có hôm lên tới 8 xe tải của quân đội.
Trong khi đó, một cách chậm chạp, sau khi mọi sự đã lắng đọng người ta mới thấy sự lên tiếng nhiều hơn của cộng đồng quốc tế.
Phải chăng vì sự can thiệp một cách thờ ơ của thế giới mà cuộc đấu tranh của người dân Miến Ðiện đã bị dập tắt ? Phải chăng công cuộc đấu tranh của người dân Miến Ðiện lại thêm một lần nữa thất bại ?
Trong chương trình hôm nay, xin mời quý thính giả theo dõi những nhận định của ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí Thư Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Ðảng về những câu hỏi vừa nêu.

Chân Trời Mới : Kính chào ông Lý Thái Hùng, xin mời ông lên tiếng chào quý thính giả nghe đài.

LýThái Hùng :Kính chào chị và xin kính chào quý thính giả.

Chân Trời Mới : Trước hết xin ông có thể tóm lược và nhận định về tình hình những ngày xuống đường cuối cùng của nhân dân Miến Ðiện ?

Lý Thái Hùng : Thưa chị và thưa quý vị thình giả. Cuộc biểu tình của người dân Miến Điện chính thức bắt đầu từ ngày 19 tháng 8 năm 2007, nhằm chống lại quyết định tăng giá nhiên liệu của chính quyền quân phiệt Miến vào ngày 17 tháng 8. Cuộc biểu tình này đã chia làm hai giai đoạn đáng chú ý.

- Giai đoạn một khởi sự từ ngày 19 tháng 8 kéo dài đến ngày 5 tháng 9, với sự chủ động của một số nhà dân chủ trong các lực lượng chống chính quyền quân phiệt Miến. Tuy có bị đàn áp nhưng vì số người tham gia biểu tình còn ít nên chưa tạo được tiếng vang lớn trong dư luận.

- Giai đoạn hai khởi sự từ ngày 5 tháng 9 kéo dài đến ngày 29 tháng 9, khi các nhà sư Miến Ðiện nhập cuộc và đã đưa cuộc biểu tình lên cao điểm với hơn 100 ngàn người tham gia vào ngày 25 tháng 9. Liên tục từ ngày 25 đến 29 tháng 9, hàng chục ngàn nhà sư dẫn đầu cuộc biểu tình với sự ủng hộ của dân chúng và các lực lượng chống chính quyền quân phiệt Miến đã tạo sự chú ý trong dư luận quốc tế ngay vào lúc xảy ra lễ khai mạc hội nghị lần thứ 62 của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc.

Mặc dù khí thế lớn mạnh của các cuộc biểu tình đã lan rộng nhanh chóng trong thủ đô Rangoon, nhưng số lượng dân chúng tham gia vẫn chưa đông. Các nhà sư và những người lãnh đạo các lực lượng chống đối lại đẩy mục tiêu cuộc biểu tình lên quá nhanh, thay vì tiếp tục kéo dài ở mục tiêu tạo áp lực đòi chính quyền ngưng tăng giá nhiên liệu để cho nhiều thành phần quần chúng tham gia đông đảo hơn, họ lại đẩy tới mục tiêu kêu gọi dân chúng lật đổ chế độ quân phiệt nhưng lại chưa chuẩn bị thế đối đầu quyết liệt này, cho nên khi bị chính quyền quân phiệt ra tay đàn áp thì toàn bộ đoàn biểu tình bị tan rã khi lực lượng công an truy bức những nhà sư hay những người cầm đầu các lực lượng chống đối chính quyền quân phiệt Miến.

Từ ngày 1 tháng 10 cho đến ngày hôm nay, chính quyền quân phiệt Miến đã bắt giữ ít nhất là hai ngàn người mà họ tình nghi là lãnh đạo phong trào đấu tranh, trong đó có cả một số vị lãnh đạo các lực lượng chống đối của thời năm 1988. Chính quyền quân phiệt Miến có thả ra khoảng 200 nhà sư nhưng đa số là những nhà sư trẻ, không phải là những nhân vật chủ chốt. Trong khi đó có khoảng 200 nhà lãnh đạo phong trào đã bị bắt và dẫn đi mất tích. Chính vì sự đàn áp này, tình hình biểu tình hiện nay đang ở trong tình huống lắng đọng; nhưng chưa biết là nó sẽ có thể bộc phát lúc nào vì thứ nhất là thế giới đang tiếp tục lên tiếng đòi nhà cầm quyền quân phiệt Miến không ra tay đàn áp mạnh mẽ nhng người đã bị bắt v thứ hai là những nhà sư cũng như các nhân sự lãnh đạo các lực lượng chống đối đang lẩn trốn trong dân và chưa bị bắt.

Do đó, trên bề nổi, cuộc biểu tình của các nhà sư và của dân chúng Miến Điện coi như bị đàn áp và đang bị nhóm lãnh đạo quân phiệt truy bức gắt gao, nhưng bên dưới những sự truy bức và đàn áp này, đang có sự rạn nứt trầm trọng trong thành phần quân phiệt Miến, người ta chưa biết rõ là tình hình sẽ đi về đâu trong thời gian tới.

Chân Trời Mới : Nhiều người cho rằng cuộc đấu tranh của nhân dân Miến Ðiện lần này tiếp tục bị dập tắt là vì thế giới can thiệp một cách quá thờ ơ. Ông nhận định ra sao về kết luận này ?

Lý Thái Hùng : Như tôi vừa chia sẻ bên trên, những nhà lãnh đạo phong trào biểu tình đã đẩy mục tiêu của cuộc đấu tranh đi quá nhanh thay vì tiếp tuc giữ mục tiêu đòi nhóm lãnh đạo ngưng không áp dụng việc tăng giá nhiên liệu thì lại đòi lật đổ chế độ quân phiệt trong khi quần chúng chưa tham gia đông đảo. Trước làn sóng này, bất cứ chế độ quân phiệt hay chế độ độc tài nào cũng lo sợ bị lật đổ nên phải ra tay đàn áp. Vào lúc đối đầu quyết liệt này quả thật là sự lên tiếng can thiệp của thế giới rất là quan trọng, vì sẽ làm chùn buớc sự đàn áp. Nhưng sự lên tiếng của thế giới sẽ chỉ có hiệu lực hay nói đúng hơn là chỉ có tác dụng bó tay bó chân chế độ độc tài khi làn sóng người dân, đủ mọi thành phần tràn ngập khắp nơi và nhất là những công nhân viên nhà nước bắt đầu nao núng truớc những sức ép của đoàn biểu tình. Vì ta nên nhớ là thế giới dù là Hoa Kỳ, Thái Lan, Úc, Nhật Bản, Pháp chỉ có thể áp lực cấm vận kinh tế, cô lập ngoại giao nhưng không thể đem quân vào cứu giúp người dân biểu tình khi họ bị đàn áp.

Trong cuộc biểu tình vừa qua, chúng tôi nghĩ rằng các quốc gia trên thế giới không thờ ơ, đa số quan tâm theo dõi và đã có phản ứng như tổng thống Hoa Kỳ, tổng thống Pháp, ngoại trưởng Anh, thủ tướng Úc và các quốc gia ASEAN đã lên tiếng phản đối rất mạnh mẽ ngăn cản chính quyền quân phiệt đàn áp người dân. Ngoài ra, Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc cũng đã cử đặc sứ bay sang Miến Ðiện để áp lực nhà cầm quyền quân phiệt Miến. Với những nỗ lực này, tôi nghĩ là thế giới đã rất tích cực can thiệp.

Tuy nhiên, quốc tế đã không thể làm gì hơn vì đoàn biểu tình của các nhà sư và của người dân Miến Điện trong suốt mấy tuần lễ cuối tháng 9 vừa qua đã không diễn ra liên tục. Sáng thì biểu tình chiều thì giải tán, nhất là không có một cứ điểm duy nhất để tạo điểm tựa thu hút sự tụ tập quần chúng ngày một gia tăng hơn. Chính vì thiếu sự đấu tranh liên tục và không có tụ điểm nên các nhà lãnh đạo phong trào biểu tình đã không khai thác trọn vẹn những sự lên tiếng của các quốc gia tự do vốn rất chừng mực và vừa phải theo đường hướng ngoại giao của họ như chúng ta thấy. Do đó tôi không nghĩ rằng thế giới thờ ơ trong vụ biểu tình của người dân Miến mà ngược lại, các nhà lãnh đạo phong trào biểu tình Miến chưa khai thác đủ những yểm trợ này để tạo thêm sức mạnh cho họ mà thôi.

Chân Trời Mới : Trước cục diện ngày hôm nay không phải theo chiều hướng tốt đẹp như mọi người yêu chuộng tự do và dân chủ mong muốn, theo ông, chúng ta có thể kết luận là cuộc đấu tranh lần này của người dân Miến Ðiện đã thất bại hay không ?

Lý Thái Hùng : Tôi thì không nghĩ rằng cuộc đấu tranh của người dân Miến Điện lần này đã thất bại mà trái lại, tôi cho rằng họ đã thành công khi biết khai thác vụ tăng giá nhiên liệu để dấy lại một phong trào đấu tranh chống lại chính quyền quân phiệt Miến, vốn đã bị đàn áp và dập tắt dã man vào năm 1988 khiến cho hơn 3000 người bị tử thương. Do đó, nếu nói rằng cuộc biểu tình thất bại vì chưa đạt mục tiêu đòi chính quyền ngưng áp dụng chính sách tăng giá nhiên liệu thì đúng, nhưng từ đó quy kết rằng cuộc đấu tranh lần này của dân tộc Miến thất bại thì tôi nghĩ chúng ta quá bi quan và chờ đợi quá lớn ở cuộc biểu tình vừa mới gượng dậy sau gần 20 năm bị đàn áp và khống chế một cách dã man của nhóm quân phiệt.

Hình ảnh hàng chục ngàn nhà sư cùng với hàng trăm ngàn dân Miến biểu tình tại thủ đô Rangoon đã dấy lên một sinh khí mới không chỉ cho dân tộc Miến mà còn có những tác động rất tích cực đến các dân tộc Việt Nam, Trung Quốc. Sự khai thác yếu tố dân sinh để châm ngòi cho cuộc chính biến với mục tiêu vận động quần chúng Miến vùng dậy lật đổ chế độ quân phiệt Miến là một kỹ thuật đấu tranh mà chúng ta cần phải học hỏi. Tôi nghĩ rằng với tình trạng kinh tế suy kiệt của Miến Điện và với những sự lên tiếng áp lực của thế giới về kinh tế, chính trị... sẽ làm cho xã hội Miến Điện càng trở nên suy kiệt, đẩy nhóm lãnh đạo quân phiệt rơi vào những tình thế lúng túng với những biện pháp dân sinh theo kiểu đầu voi đuôi chuột trong những ngày tới. Đó là những cơ hội tốt để làm bộc phát trở lại các cuộc biểu tình lớn như trong những ngày vừa qua, bởi vì điểm cuối của cuộc cách mạng nào cũng phải đi qua những cuộc biểu tình như dân tộc Miến đã làm và sẽ làm trong thời gian tới. Với những cuộc nổi dậy này và những áp lực của thế giới thì chúng tôi nghĩ rằng là bất cứ chính quyền độc tài nào cũng sẽ bị tan rã trước sự vùng dậy của người dân như các cuộc cách mạng mà chúng ta đã từng thấy tại Ðông Âu cách nay 20 năm, các cuộc cách mạng màu ở Ukraina, Kyrzistan, Serbia... Tôi nghĩ rằng là cuộc biểu tình bị đàn áp vừa rồi không phải là một sự thất bại hoàn toàn : họ chưa đạt được mục tiêu đấu tranh trong việc đòi ngưng tăng giá nhiên liệu ; nhưng họ vẫn còn có những cơ hội trong thời gian sắp tới, vì tình hình thế giới ngày càng thuận lợi hơn và sự phân hóa trong nội bộ của chính quyền Miến Ðiện đang bị đào sâu hơn.

Chân Trời Mới : Nhiều người cho rằng chính vì phương thức đấu tranh mà người dân Miến Ðiện chọn lựa đã đưa đến thất bại này. Tức là chiêu thức ban ngày tập họp xuống đường, chiều về giải tán và ngày hôm sau tái tập trung đã làm cho chính quyền dễ bẻ gẫy, săn bắt những người đầu não và đưa đến sự tê liệt những ngày cuối. Xin ông cho biết ý kiến về nhận định này ?

Lý Thái Hùng : Cuộc biểu tình vừa qua của các nhà sư và người dân Miến đã có lúc quy tụ trên 100 ngàn người tham gia là một điểm son đáng ca ngợi. Nhưng qua vụ đàn áp hiện nay của nhà cầm quyền quân phiệt Miến Điện, chúng ta có thể rút tỉa những bài học từ những cuộc biểu tình vừa qua như sau :

1/Các cuộc biểu tình đã thiếu sự liên tục. Sáng tập họp chiều giải tán và nhất là không có một điểm tựa tụ tập một chỗ để làm nơi quy tụ đông đảo người dân tham gia, và nhất là tạo điểm thách đố cho mục tiêu đòi hỏi của đoàn biểu tình. Khi không có điểm tụ tập, khó tác động để sự tham gia đông đảo của quần chúng ngày một gia tăng. Hơn thế nữa, cuộc biểu tình tuy có sắc thái đặc biệt là sự tham gia của các nhà sư nhưng lại thiếu rất nhiều thành phần khác như sự tham dự của sinh viên, công viên chức chính quyền - vốn là hai lực lượng xung kích có rất nhiều tiềm lực lôi kéo sự tan rã từ chính trong nội bộ của nhóm quân phiệt.

2/Cuộc biểu tình vừa qua thiếu một thành phần lãnh đạo nòng cốt qua đó xuất hiện trước dư luận quốc tế như là những nhân vật đối đầu với chế độ. Do đó mà khi chế độ quân phiệt ra tay đàn áp và truy bức các nhân vật lãnh đạo, thế giới đã không biết đến để lên tiếng áp lực. Rốt cuộc là những nhà sư và những nhà lãnh đạo của các nhóm chống đối phải bỏ trốn. Nếu có thành phần lãnh đạo của đoàn biểu tình ngay từ đầu thì khi Liên Hiệp Quốc cử đặc sứ đến Miến Điện, thay vì chỉ gặp bà Aung San Suu Kyi đang bị quản chế, sẽ gặp những nhà lãnh đạo đấu tranh đang biểu tình để vừa giúp củng cố tư thế chính trị của họ, vừa ngăn chận sự đàn áp.

3/Cuộc biểu tình vừa qua tổ chức trong giai đoạn đầu rất là hay, đó là tổ chức lan rộng ở các địa phương để thu hút số đông quần chúng trước khi tiếp ứng về Trung Ương. Nhưng khi trung ương bị đàn áp, các nhà lãnh đạo biểu tình đã không tổ chức các cuộc biểu tình ở các tỉnh thành địa phương để tiếp tục duy trì áp lực và vận động sự lên tiếng của thế giới khi bị đàn áp dữ dội

4/Các nhà lãnh đạo cuộc biểu tình đã đưa mục tiêu đòi hỏi đi quá xa trong khi mục tiêu ban đầu chưa đạt kết quả. Cần rút tỉa là phải có những thành quả nhỏ cho từng giai đoạn để thu hút sự ủng hộ của quần chúng trước khi tiến lên những mục tiêu cao hơn, và khi đó sẽ tạo nên những áp lực mạnh mẽ lên chính quyền.

Tuy có một vài khuyết điểm, nhưng chúng ta cần nhận ra rằng cuộc biểu tình lần này tại Miến Ðiện đã có những chuyển biến rất tích cực :

Thứ nhất là tạo sự quan tâm dư luận của thế giới về cuộc đấu tranh của dân tộc Miến vốn đã đi vào quên lãng cách nay 20 năm, sau khi bị đàn áp khốc liệt vào năm 1988.

Thứ hai là đã làm cho thành phần lãnh đạo trong quân đội bị rạn nứt. Theo nhiều tin tức cho biết là sau nhiều năm siết chặt hàng ngũ nắm giữ quyền lực, trong cuộc biểu tình vừa qua nhiều tướng lãnh và quân nhân đã bất mãn các hành động đàn áp của thành phần lãnh đạo quân phiệt hiện tại. Tôi nghĩ đây là một trong những mấu chốt góp phần vào sự thay đổi trong thời gian tới tại Miến Ðiện

Thứ ba là những hình thái đấu tranh bất bạo động đã được thực thi rất nghiêm chỉnh tại Miến xuyên qua các cuộc biểu tình của các nhà sư đã tạo một sắc thái mới của những cuộc đấu tranh quần chúng tại Á Châu trong thời gian tới. Tôi nghĩ phương thức đấu tranh này sẽ được tiếp tục ứng dụng trong những ngày sắp tới tại Việt Nam, Trung Quốc.


Chân Trời Mới : Thưa ông, lần trước sau khi tóm lược những diễn tiến của hơn 30 ngày đấu tranh của các nhà sư và nhân dân Miến Ðiện, ông nhìn thấy viễn cảnh cuộc đấu tranh này có thể sẽ đưa đến một giải pháp phấn khởi là chính quyền độc tài Miến Ðiện sẽ phải đối thoại với bà Aung San Suu Kyi với sự ủng hộ của các nước tự do. Theo ông thì lý do nào đã làm cho viễn cảnh này không xảy ra ?

Lý Thái Hùng : Chưa xảy ra không có nghĩa là sẽ không xảy ra trong thời gian tới. Như tôi trình bày ở trên, tuy cuộc biểu tình đang bị đàn áp nhưng trước sự lên án và cô lập mạnh mẽ của thế giới, chính quyền quân phiệt Miến sẽ phải chùn tay. Họ đang bắt giữ trên 2000 người nhưng tôi nghĩ là họ sẽ không thể khống chế họ như năm 1988 mà sẽ phải phóng thích và phải đối thoại với bà Aung San Suu Kyi vì hai lý do :

1/Nội bộ quân phiệt Miến đang bị phân hóa trầm trọng
2/Bà Aung San Suu Kyi vẫn là một biểu tượng lớn của Miến. Nếu quân phiệt Miên không chấp nhận đối thoại thì sẽ bị chống đối tiếp từ quần chúng và tình hình sẽ rơi vào thế khủng hoảng ngày một gia tăng mà thôi.

Việc chính quyền Miến Ðiện đối thoại với bà Aung San Suu Kyi là giải pháp mà Liên Hiệp Quốc cũng như các nước trên thế giới đang mong đợi để mở ra một tương lai mới cho Miến Ðiện.

Chân Trời Mới : Thưa ông, với cuộc xuống đường hàng lớp lớp của nhân dân Miến Ðiện trong hơn tháng qua đã làm cho chúng ta liên tưởng đến cuộc xuống đường tập trung của đồng bào khiếu kiện tại Sài Gòn cũng kéo dài một tháng trong tháng 7 vừa qua. Tuy tầm vóc khác nhau nhưng kết cuộc là hai biến cố đều bị dập tắt. Ông có thể so sánh hai trường hợp này khác nhau như thế nào?

Lý Thái Hùng : Tôi nghĩ là hai cuộc biểu tình của Miến Điện vừa qua và cuộc đấu tranh liên tục 27 ngày của dân oan khiếu kiện tại văn phòng II quốc hội CSVN ở Sài Gòn tuy có một vài điểm giống nhưng tầm vóc và kết cuộc có khác nhau.

Trước hết, cả hai cuộc biểu tình giống nhau ở điểm là đều xuất phát từ một nhu cầu dân sinh, tức là đòi hỏi nhà cấm quyền độc tải giải quyết các bức xúc của quần chúng.

Tuy nhiên tầm vóc của hai cuộc biểu tinh đã diễn ra khác nhau :

Thứ nhất là cuộc biểu tình tại Miến Ðiện đã đi quá nhanh chưa tạo được sự chín mùi về mục tiêu dân sinh nên chưa tạo được sự tập hợp đa dạng của quần chúng. Trong khi đó cuộc biểu tình dân oan tại Sài Gòn chỉ là đòi ruộng đất và nhà cửa không mở sang lãnh vực chính trị nên làm cho Hà Nội rất lúng túng trong cách giải quyết.

Thứ hai là cuộc tụ tập biểu tình tại Miến Ðiện có tiềm năng mở rộng sự lớn mạnh của phong trào dân chủ, đe dọa đến quyền lực của nhóm quân phiệt nên họ phải ra tay khống chế. Trong khi đó thì cuộc biểu tình của dân oan tại Sai Gòn tuy gây khó chịu cho trung ương nhưng vì phạm vi còn nhỏ nên không đe dọa sự tan rã của chế độ.

Thứ ba là sau khi đàn áp, quân phiệt Miến đã truy bức gay gắt thành phần lãnh đạo cuộc biểu tình, trong khi CSVN chỉ giải tán và đưa dân oan về địa phương vời lời hứa là sẽ giải quyết nguyện vọng của họ mà không có sự đàn áp khốc liệt nào như Miến Điện.

Với những điểm phân tích như trên, chúng tôi vẫn nghĩ rằng không thể kết luận là cuộc đấu tranh của nhân dân Miến Ðiện hay của đồng bào khiếu kiện tại Sài Gòn vừa qua là thất bại mà nó vẫn còn cơ hội bùng phát trở lại như hiện nay đang diễn ra tại Sài Gòn.

Chân Trời Mới : Từ những lý luận và diễn biến mà chúng ta vừa phân tích, chúng ta rút được kinh nghiệm như thế nào cho công cuộc đấu tranh của dân tộc Việt Nam ?

Lý Thái Hùng : Qua cuộc biểu tình của cuộc đấu tranh vừa qua, tôi có thể rút ra bốn kinh nghiệm hay bốn bài học cho tương lai.

1/Cuộc biểu tình cần phải tổ chức đều khắp địa phương và thủ đô một cách liên tục hay xen kẽ để tạo áp lực và nơi nào dân chúng cũng bất mãn. Khi cuộc biểu tình diễn ra tại thủ đô, phải có một điểm tựa để tập hợp quần chúng ngày một đông hơn và nơi đó sẽ là nơi xuất phát các cuộc thách đố và đòi hỏi chính quyền phải đáp ứng.

2/Cuộc đấu tranh phải xuất phát từ những mục tiêu đấu tranh trong tầm tay và phải có thắng lợi trước khi chuyển sang mục tiêu cao hơn. Nó sẽ kích thích được sự tham gia của người dân ngày càng đông hơn, nhiều thành phần quần chúng sẽ tham gia làm cho phong trào lớn mạnh, lan rộng ra hơn trong quảng đại quần chúng.

3/Thành phần lãnh đạo cuộc đấu tranh phải hiện diện cùng với đoàn biểu tình và phải công khai xuất hiện trươc dư luận báo chí quốc tế để truyền đạt những thông điệp nhằm tranh thủ quần chúng tham gia và nhất là tạo sự hậu thuẫn quốc tế để khi chế độ ra tay đàn áp thì bị những áp lực của thế giới và của quần chúng mà phải chùn tay.

4/Chúng ta phải nắm được mạng truyền thông để có thể liên tục thông báo mọi diễn tiến tin tức trong và ngoài nước. Mạng truyền thông này không chỉ loan tải tin tức từ cuộc biểu tình ra bên ngoài mà ngược lại phải làm sao cho quần chúng hiểu biết để tích cực tham gia vào đoàn biểu tình. Song song, cần chuẩn bị chỗ an toàn để ban lãnh đạo phong trào có thể cầm cự khi chế độ tung chiến dịch đàn áp và càn quét.

Chân Trời Mới : Xin cảm ơn ông đã trả lời cuộc phỏng vấn và kính chào quý vị thính giả.

Sunday, October 7, 2007

Phật tử thế giới hậu thuẫn các tăng sĩ Miến Ðiện



04/10/2007 HT Thich Quang Do

Các cuộc biểu tình phản kháng của các tu sĩ Phật Giáo ở Myanmar trên đường phố thủ đô Yangon đã được giới tu sĩ đồng đạo khắp thế giới hậu thuẫn, trong đó có Đức Đạt Lai Lạt Ma và Hòa Thượng Thích Quảng Độ ở Việt Nam. Hai nhà lãnh đạo tôn giáo nầy vốn cũng chẳng xa lạ gì đối với những hành động đàn áp của nhà cầm quyền.

Thông tấn xã AFP từ Bangkok đã đưa đi một bài viết dài nhắc lại sự kiện các nhà sư Myanmar bị nhà cầm quyền quân sự đàn áp thô bạo hồi tuần trước. Bản tin cho hay là trong tuần nầy, tiếng kinh kệ của hàng trăm nhà sư đã bị lột áo rồi tống giam vẫn còn được người ngoài nghe thấy từ bên trong nhà tù bít kín ngay thủ đô Yangon.

Lời kêu gọi tỉnh thức của họ đã được Phật Tử thế giới đón nhận, cũng bằng những cuộc tụ họp và đọc kinh cầu nguyện cho các tu sĩ mới vừa bị bắn giết và đánh đập đó.

Đức Đạt Lai Lạt Ma Đức Đạt Lai Lạt Ma, nhà lãnh đạo tinh thần của nhân dân Tây Tạng nói rằng Ngài hoàn toàn ủng hộ cuộc tranh đấu đòi tự do dân chủ của các nhà sư Myanmar. Nhà lãnh đạo Phật Giáo Tây Tạng cũng vì bị đàn áp mà đã phải sống lưu vong từ năm 1959 đến giờ.

Tác giả bài viết cũng đã nhắc lại quá khứ bị đàn áp của các tu sĩ Phật Giáo Việt Nam trong đó gồm cả vụ tự thiêu hồi năm 1963 của Hòa Thượng Quảng Đức để phản kháng chế độ ở miền Nam Việt Nam lúc đó. Quan trọng hơn nữa, bài viết đã ghi lại sự kiện Hòa Thượng Thích Quảng Độ tới uỷ lạo, cho tiền và tỏ tình đoàn kết với những nông dân mất đất tại VN; đưa báo chí nhà nước Việt Nam đến chỗ mạnh mẽ đả kích Ngài và Giáo Hội lâu nay bị cấm hoạt động mà Ngài là một lãnh tụ.
Hoà Thượng Quảng Độ đã gởi nhiều tín điệp đề cập tới một cuộc đấu tranh chung với nhân dân Myanmar trong đó Ngài nhắc đến
sự kiện giới tu sĩ Phật Giáo ở cả Việt Nam lẫn Miến Điện đã từng bị nhà cầm quyền đàn áp trong non 200 năm qua.

Viện Trưởng Viện Hóa Đạo của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, năm nay 79 tuổi và là người đã được đề cử tranh giải Nobel Hòa Bình, cũng đã nhắc tới sự kiện trong mấy chục năm qua Phật Giáo hai nước đã bị đàn áp dưới chế độ quân phiệt và độc tài.

Theo tin của AFP thì trong bức thư bày tỏ hậu thuẫn dành cho cuộc tranh đấu của Phật Tử Myanmar, Hòa Thượng Quảng Độ cũng đã nói tới những hy sinh của các tăng ni Miến Điện trong thời gian họ nổi lên chống chế độ thuộc địa của người Anh.

Ngài đoan quyết trong thư rằng từ thuở đó đến giờ, lúc nào Phật Tử đôi bên cũng kết hợp tranh đấu đòi quyền sống và quyền tự do, coi đó là một ước nguyện chung của Phật Giáo ở cả hai nước.


Tin từ VOA

Người Việt Sánh Vai Cùng Ngưòi Miến Điện Tại San Francisco, Hoa Kỳ


Nam Tùng
Ngày 5 tha'ng 10, 2007

Một ngày nắng đẹp và hơi lạnh trong thành phố San Francsico vào buổi trưa Thứ Sáu 5/10. San Francisco là một trong thành phố không rộng đủ cung ứng lưu lựơng khách du lịch từ nhiều nơi kéo đến vào dịp cuối tuần. Đặc biệt hôm nay có thêm những người khách lạ họ đến không phải nhập dòng mua bán thường lệ. họ tập trung trước lãnh sự quán Trung Cộng (Chinese Consulate 1450 Laguna St. San Francisco) lúc 2 giờ trưa, nơi đây nhiều người khách của lãnh sự quán đang sắp hàng vào bên trong để làm thủ tục xin giấy thông hành. Người đi đường nhận ra ngay có thêm những người khách không mời của sứ quán họ đông hơn, y phục khác hơn. Đa số là những gương mặt khá trẻ từ 20 đến 35 tuổi chiếm đa số trong khỏang gần 500 người, họ mặc áo thun màu nâu đỏ tiệp màu cờ Miến Điện, có hai 3 lọai áo thun khác màu nhưng điểm giống nhau đó là có in hình ngôi sao trắng và chim đang bay (giống loài chim Lạc Việt trên Trống Đồng).

Đoàn người tuần hành đề phản đối quân phiệt độc tài Miến Điện đàn áp dân chúng trong những cuộc biểu tình tai Miến Điện kể từ ngày 18/9 và bị đàn áp mạnh mẽ vào ngày 25/09. Mật vụ an ninh Miến Điện tiếp tục lùng bắt những nhà đấu tranh trên quê hương họ.

Người lãnh tụ cuộc biểu tình anh Nyunt Than trên tay cầm cái loa kêu gọi có hành động đối phó trực tiếp đến chế độ quân phiệt không nên chỉ kêu gọi cấm vận kinh tế. Hãy giúp nguoi dân Miến Điện thóat khỏi sự đán áp của quân đội đầy đủ súng đạn, Liên Hiệp Quốc hãy đưa quân đội hòa bình đến can thiệp ngay. Tẩy chay thế vận hội 2008 tại Trung Quốc vì đứng bên cạnh nhóm độc tài quân phiệt Miến Điện, hãy trả tự do cho bà Aung San Suu Kyi…

Hòa trong đoàn biểu tình đông có những đảng viên Việt Tân với những biểu ngữ đòi dân chủ tự do cho dân tộc Miến Điện và dân tộc Việt Nam. Cờ vàng 3 sọc đỏ có dịp tung bay cùng quốc kỳ nước bạn. Nếu chú ý sẽ thấy lá cờ xanh có quốc hoa trắng hiện diện chia xẻ nỗi đau buồn cùng dân tộc Miến Điện. Chị Diệu Chân đại diện Việt Tân được ban tổ chức mời phát biểu vào lúc 3PM. Nhiều tràng pháo tay khi chị Diệu Chân minh danh là người Việt Nam đến để cùng đấu tranh cho tự do dân chủ Miến Điện.

Nhìn chung đây là một tập hợp gây được chú ý của truyền thông lớn của địa phương, trong những phóng viên có mặt có phóng viên việt ngữ đài VOA chị Diễm Hương và Lê Thanh Tùng của Sóng Việt Radio 14230 San Jose đến thu hình lấy tin.

Điểm son của ban tổ chức đó là tập trung khá nhiều sinh viên, thanh niên trẻ tham dự, tổ chức khá chu đáo với khí thế cao mang đầy niềm tin dân tộc Miến Điện sẽ thoàt khỏi ách thống trị độc tài quân phiệt trong một ngày không xa trên quê hương của họ.

Friday, October 5, 2007

NgÜ©i Dân Mi‰n ñiŒn Bùng DÆy BÃt ChÃp S¿ ñe D†a
Minh DÛng

(VNN)

TÓi ngày 24 tháng 9, qua hŒ thÓng truyŠn thông nhà nܧc, chính quyŠn quân phiŒt Mi‰n ñiŒn cûa tܧng Than Shwe Çã cho phát nh»ng l©i hæm d†a së b¡t bÕ tù h‰t bÃt kÿ ai còn ti‰p tøc xuÓng ÇÜ©ng tham gia bi‹u tình, Ç¥c biŒt là các tæng ni PhÆt giáo, thành phÀn sách Ƕng. L©i hæm d†a này coi nhÜ loan Çi vào khoäng không vì liên ti‰p trong cä tuÀn qua ngÜ©i dân Mi‰n ñiŒn ª Rangoon và tåi các Çô thÎ l§n vÅn xuÓng ÇÜ©ng bi‹u tình Çông hÖn bÃt chÃp viŒc chính quyŠn có th‹ ra tay Çàn áp bÃt cÙ lúc nào. Cu¶c bi‹u tình ngày thÙ hai 24/9 tåi Rangoon Çã lên ljn cä 100 ngàn ngÜ©i không còn gi§i hån trong chuyŒn phän ÇÓi viŒc nhà nܧc tæng giá sinh hoåt mà còn Çòi phäi trä t¿ do cho nhà ÇÃu tranh dân chû Aung San Suu Kyi và các ti‰ng nói ÇÓi lÆp khác. ñoàn bi‹u tình Çã có s¿ tham gia cûa rÃt nhiŠu nhà væn, nhà báo, ca sï, tài tº n°i ti‰ng cûa Mi‰n ñiŒn.

Theo m¶t nguÒn tin tØ Rangoon thì chính quyŠn tܧng Than Shwe Çã ÇiŠu Ƕng hai sÜ Çoàn ljn Rangoon Ç‹ dËp bi‹u tình, nhiŠu binh lính và cänh sát dã chi‰n tay cÀm vÛ khí ngÒi trên các xe nhà binh chåy kh¡p các nÈo ÇÜ©ng ª Rangoon Ç‹ thÎ uy nhÜng chÜa có lŒnh ra tay vì các Çoàn bi‹u tình quá Çông mà rÃt trÆt t¿, Ç¥c biŒt là không có chuyŒn båo Ƕng. CÛng theo nguÒn tin này thì m¶t sÓ cänh sát Çã ÇÜ®c lŒnh cåo ÇÀu, cho bÆn áo cà sa ch© dÎp thuÆn tiŒn là trà tr¶n vào Çoàn bi‹u tình rÒi gây båo Ƕng, chính quyŠn së viŒn c§ bi‹u tình båo Ƕng Ç‹ Çàn áp. Bà Aung San Suu Kyi, nhà ÇÃu tranh dân chû Çang bÎ cänh sát ljn nhà ÇÜa vào tråi tù Insein Ç‹ khÕi g¥p Çoàn bi‹u tình nhÜ ngày 22 tháng 9 vØa qua.

Trܧc tình hình cæng th£ng Çó T°ng thÜ kš Liên HiŒp QuÓc là ông Ban Ki Moon Çã lên ti‰ng kêu g†i chính quyŠn Mi‰n ñiên phäi t¿ ch‰, không ÇÜ®c sº døng vÛ l¿c Çàn áp ngÜ©i dân bi‹u tình. B¶ Ngoåi giao Anh quÓc nói r¢ng dùng vÛ l¿c Ç‹ Çàn áp chÌ làm cho tình hình tÒi tŒ thêm chÙ không giäi quy‰t ÇÜ®c chuyŒn gì, Çó là chÜa k‹ ljn viŒc bÎ các nܧc ch‰ tài månh hÖn n»a, trong Çó có Anh quÓc. ñÙc quÓc thì tuyên bÓ ûng h¶ nh»ng ngÜ©i bi‹u tình bÃt båo Ƕng vì cho Çó là hành Ƕng thích Çáng Ç‹ nói lên nguyŒn v†ng cûa mình. ñÙc ña Lai Lama 14, vÎ PhÆt sÓng cûa Tây Tång Çang ª Pháp lên ti‰ng hoàn toàn ûng h¶ chuyŒn xuÓng ÇÜ©ng bi‹u tình cûa tæng ni Mi‰n ñiŒn. VŠ phía Hoa Kÿ, trong bài diÍn væn cûa T°ng thÓng Bush džc tåi ñåi h¶i Liên HiŒp QuÓc vào ngày 25 tháng 9 nói là së ÇÜa vÃn ÇŠ Mi‰n ñiŒn ra H¶i ÇÒng Bäo an Liên HiŒp QuÓc bàn, nhÜng trܧc Çó ÇŠ nghÎ LHQ phäi có thêm các biŒn pháp m§i Ç‹ trØng phåt Mi‰n ñiŒn. Ông Bush còn cho hay r¢ng Hoa Kÿ Çang thäo luÆn v§i các quÓc gia trong vùng ñông Nam Á Ç‹ tìm phÜÖng pháp tÓt nhÃt cho chính quyŠn quân phiŒt ÇÓi thoåi v§i phía bi‹u tình chÓng ÇÓi và v§i bà Aung San Suu Kyi. Yêu cÀu chính quyŠn tܧng Than Shwe phäi tôn tr†ng quyŠn Çòi hÕi t¿ do dân chû cûa ngÜ©i dân. Hoa kÿ Çã quy‰t ÇÎnh ch‰ tài thêm và Çình chÌ viŒc cÃp visa vào MÏ cho tÃt cä các quan chÙc cao cÃp và gia Çình trong chính quyŠn quân phiŒt Mi‰n ñiŒn. Tokyo thì im ti‰ng cho ljn khi m¶t kš giä NhÆt bÎ lính Mi‰n ñiŒn b¡n ch‰t trong khi Çi thu tin m§i lên án và Çã gªi ngay m¶t nhân viên cao cÃp b¶ Ngoåi giao sang Mi‰n ñiŒn tr¿c ti‰p yêu cÀu chính quyŠn cûa tܧng Than Shwe ngÜng ngay viŒc sº døng båo l¿c Çàn áp bi‹u tình.

Trܧc phän Ùng månh cûa c¶ng ÇÒng th‰ gi§i nên B¡c Kinh không còn cách nào hÖn là khuyên tܧng Than Shwe nên tìm cách giäi quy‰t trong ôn hòa. Cho ljn th©i Çi‹m này Çã có khoäng 9 ngÜ©i bÎ b¡n ch‰t và hàng træm ngÜ©i khác bÎ thÜÖng.

Ai Çã gây nên cu¶c ÇÅm máu này? Thû phåm là chính quyŠn Ƕc tài quân phiŒt Mi‰n ñiŒn, ngÜ©i dân không có m¶t tÃc s¡t trong tay, chÌ Çi bi‹u tình trong ôn hòa Ç‹ Çòi nh»ng nguyŒn v†ng chính Çáng thì không th‹ Ç° l‡i cho h†. ñó là l©i bình luÆn cûa hÀu h‰t các nhà ngoåi giao phÜÖng Tây.

Tình hình Mi‰n ñiŒn Çang sôi bÕng, cä th‰ gi§i ÇŠu quan tâm theo dõi tØng gi©, tØng phút. ViŒt Nam ª cách Mi‰n ñiŒn không xa, th‰ mà tin tÙc vŠ nh»ng cu¶c bi‹u tình l§n tåi nܧc này trong suÓt tuÀn qua ch£ng có bao nhiêu t© báo ª ViŒt Nam Çæng täi, n‰u có thì cÛng chÌ ph§t qua cho xong chuyŒn. Lš do cÛng dÍ hi‹u vì chính quyŠn Hà N¶i Çâu muÓn ngÜ©i dân bi‰t ljn chuyŒn làn sóng Çòi t¿ do dân chû ª Mi‰n ñiŒn Çang dâng cao. NhÜng v§i th©i Çåi tin h†c ngày nay làm sao Hà N¶i giÃu cho n°i.

Thursday, October 4, 2007

Các blog Việt Nam theo dõi chuyện Miến Điện

Trong lúc các cơ quan truyền thông nhà nước hạn chế đưa tin về những gì đang diễn ra ở Miến Điện thì có không ít trang blog tiếng Việt đưa tin nhu để đáp ứng nhu cầu thông tin.

Hôm nay, được biết các bloggers ở Việt Nam và nước ngoài kêu gọi ủng hộ cho nhân dân Miến Điện. Thậm chí, không ít chủ blog là nhà báo đã bày tỏ quan điểm riêng của họ về sự kiện chính quyền quân nhân Miến Điện đàn áp sư sãi và dân chúng biểu tình.

Mối quan tâm và lập trường cũng khá khác nhau về vấn đề này, tùy thuộc vào vị trí xã hội và nơi làm việc của mỗi người.

Trả lời BBC qua điện thoại trong chương trình phát thanh 04.09.2007, anh Gia Kiệt, thành viên của một Câu lạc bộ nhà báo tự do tại Việt Nam nói những người như anh rất quan tâm tới tình hình Miến Điện. Và không chỉ khi sự căng thẳng lên cao nhất trong tuần qua mà cả bây giờ, khi tình hình đã tạm lắng.Blogger Gia Kiệt cũng cho biết về chuyện bàn tán trong giới trẻ Việt Nam: "Sáng nay tôi đi uống cà phê thì bạn bè cũng hỏi tôi về tình hình Miến Điện".

Trang blog của Gia Kiệt cho người đọc được quyền đăng các bình luận của họ về tình hình Miến Điện. Khi được hỏi trong các ý kiến của những người anh gặp có ai ủng hộ chính quyền Miến Điện hay không, blogger này nói:

"Tôi không gặp người nào không đồng quan điểm về vấn đề Miến Điện cả. Trước mắt tôi chỉ đựa vào blog và một số website thì mới biết được chuyện gì ở Miến Điện." Vẫn theo Gia Kiệt "Truyền thông Việt Nam nói rất dè dặt về Miến Điện" nhưng "đây không phải là điều lạ".

Gia Kiệt cho rằng: "Theo tôi các nhà báo VN chưa làm được hết trách nhiệm của mình, vì 600 tờ báo đều là cơ quan ngôn luận, tuyên truyền của Đảng và Nhà nước," Nhắc lại chính các chuyện khó đưa với báo chí Việt Nam, Gia Kiệt nói: "Chuyện người dân đi khiếu kiện ở Hà Nội và Sài Gòn các nhà báo cũng có đưa được tin gì đâu."


Báo chí chỉ "vào cuộc' khi đả phá chuyện Hòa thượng Thích Quảng Độ (thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất không được công nhận) đến thăm dân khiếu kiện tại TPHCM và từ đó, "người đọc mới biết là có khiếu kiện".

Tin từ BBC

Quý Thầy Miến Điện Nơi Đâu?

Trần Khải
(VNN)

Sau khi quân đội Miến Điện đàn áp dữ dội những cuộc biểu tình ôn hòa của các vị sư đòi hỏi dân chủ và ấm no cho toàn dân, tất cả các đường dây truyền thông điện tử ra thế giới bên ngoàì đã bị cắt đứt. Các giới Phật Tử và các nhà hoạt động nhân quyền toàn cầu đều thắc mắc về tình hình an nguy của các vị sư và người biểu tình Miến Điện.

Quý Thầy bây giờ ra sao?

Sau đây là các thông tin tổng hợp từ mạng lưới thông tin Phật Giáo The Buddhist Channel (www. BuddhistChannel. tv) hôm 1-10-2007. Kuala Lumpur, Mã Lai - Các nguồn tin từ Yangon, Miến Điện đã cung cấp các bản tin được xác minh cho The Buddhist Channel về tình hình các vị sư hiện bị giam bởi an ninh. Người cho tin cũng nói là nhiều thường dân đã bị tra tấn bởi cai tù.

Đêm qua, một vị sư trưởng lão được phép thăm các sư trẻ bị giam ở nhà tù khét tiếng Insein kể rằng nhiều vị sư đã bị kêu bản án tù giam 6 năm vì đã tham dự biểu tình. Tới giờ, khoảng 1,000 trong số 400,000 vị sư Miến Điện đã bị bắt. Hàng chục ngàn vị sư khác đang bị khóa chặt trong các tu viện, và nhiều người hơn nữa đang tuyệt thực.

Sau đây là các thông tin từ trong Yangon đưa ra.
1. Nhiều vị sư bị giam ở sân đua ngựa Kyte-ka-saw được thấy là đang ngồi chồm hổm ngoài nắng, dưới mắt quan sát của lính, mà các sư không đang mặc áo cà sa. Hầu hết các sư này bị bắt trong khi biểu tình trên đường phố từ ngày 26 tới 29-9-2007. Nhiều sư bị ép buộc mặc áo quần thường dân. Có tin vàì vị sư đang hấp hối nhưng thuốc và trợ giúp y khoa từ bên ngoaì không được phép đưa vào sân đua ngựa này.


2. Có tin phúc trình là hơn 700 vị sư đang tuyệt thực trong nhà tù Insein. Họ từ chối dùng lương thực đưa tới họ, và chủ yếu họ ngồi thiền và ngồi tụng kinh.



3. Nguồn tin từ lò hỏa thiêu Yay Way nói là khoảng 200 xác đã đưa tới hỏa thiêu tới giờ (kể từ khi biểu tình bùng phát). Các nhân viên nơi đây nói vài xác bị thương tích trầm trọng. Có tin chưa xác minh rằng vài chiến binh đã đốt các xác mà không xác minh là các nạn nhân còn sống hay đã chết. Không có chữa trị y tế nào cung cấp tại nhà thiêu. Những người mang xác vào không được phép liên lạc tìm thân nhân các nạn nhân.



4. Ba ngày sau khi tu viện Ngwa Kyar bị bố ráp thô bạo, vị sư viện trưởng đã viên tịch vào ngày 30-9-2007. Tin cho biết là một vị sư vô danh và lạ mặt đã được chính phủ bổ nhiệm làm tân viện trưởng tu viện này.

5. Trong khi đó, nhà sư Sayadaw U Gamiro đang ẩn trốn, và nguồn tin nói là sư này đang trong danh sách lùng và diệt của chính phủ quân sự. Trước đó, bản tin Mizzima ghi lời vị sư Sayadaw U Gamiro nói rằng "tất cả mọi người tại Miến Điện đều là một lãnh đạo," và kêu gọi mọi người hãy "xuống đường phản kháng chế độ quân sự. " Thầy Sayadaw nói với thông tấn Mizzima, "Dân chúng không nên chờ các lãnh đạo tới lãnh đạo họ. Mỗi người phải tự trở thành lãnh đạo. Tất cả chúng ta từng cá nhân phải tham dự và lãnh đạo. Điều quan trọng là tất cả mọi người phải ra lãnh đạo vào lúc này. Các vị sư đã làm nhiều rồi, và nhiều vị sư bây giờ đã bị đẩy vào tù và các trại thẩm cung. Và nhiều thầy phảỉ hy sinh mạng sống rồi. "

Thầy Sayadaw U Gamiro nói thêm, "Khi xông vaò các tu viện trong đồng phục và vũ khí, và giam hãm các vị sư, họ (các tướng lãnh) đang cho thế giới thấy họ thực sự là gì. Họ không chỉ là các nhà độc tài, mà thực sự là những tên khủng bố. Nếu chúng tôi không thể rời các tu viện, vẫn còn những việc chúng tôi có thể làm bên trong các tu viện. "

Quan điểm của giới trẻ về các cuộc biểu tình ở Việt Nam

Trà Mi, RFA

Đó cũng là nội dung chính của phần cuối loạt hội luận về đề tài này, với sự góp mặt của bạn Thanh ở Bình Thuận, sinh viên mới tốt nghiệp khoa lịch sử, cùng với Tuấn và Huy, hai thanh niên trong độ tuổi 30 hiện đang sinh sống và làm việc tại Sài Gòn.

Sẵn sàng đứng ra bảo vệ người dân

Thanh: Nếu như hành động biểu tình đó là một hoạt dộng thực sự có ý nghĩa xây dựng thì em nghĩ hành động biểu tình là cần thiết bởi vì người ta biểu tình là để đòi hỏi các quyền lợi của người ta, chằng hạn đối với các vấn đề bức xúc như anh nói là giá thuốc tăng v.v. đều có ảnh hưởng tới tất cả mọi người.

Em nghĩ tại sao ở Việt Nam không có những cái hội, giống nhưầnh Tuấn vừa nói là hiệp hội lâm thời đó, đứng ra bảo vệ cho người dân. Nếu như được quyền đứng ra bảo vệ quyền lợi cho người dân thì em thực sự đứng lên và dám làm những việc như thế. Tức là đứng lên không chỉ đòi quyền lợi cho mình mà còn cho mọi người nữa.

Huy: Như vậy anh và anh Tuấn lập hiệp hội rồi anh với em cùng ký tên (cả 3 người cùng cười).

Thanh: Thành lập hiệp hội rồi cùng biểu tình nghe anh.

Theo em, biểu tình có thể là do một nhóm người hoặc số đông tổ chức, nhằm đòi hỏi một quyền lợi thống nhất. Bạn Trường nói là “có tổ chức” thì em thấy nhiều khi chưa chắc gì họ có tổ chức, nhiều khi chỉ là biểu tình mang tính tự phát chứ không phải do một người hay một tổ chức nào đứng ra lãnh đạo.

Huy: Tốt lắm. Chẳng hạn ba cái vụ như nước mắm ure, nước tương có chất gây ung thư... vậy đó.

Thanh: Dạ.

Trà Mi: Cái đó là mong mỏi của người trẻ nhưng việc có thể biến các mong mỏi đó thành hiện thực hay không thì các bạn thấy chặng đường này có xa không?

Tuấn: Còn xa lắm.

Huy: Tôi nghĩ là còn xa.

Thanh: Bởi vì em cảm thấy những cái gì thuộc về mặt chính trị, xã hội thực sự thay đổi rất là chậm, và sự thay đổi nhanh hay chậm còn thuộc tư duy của người lãnh đạo có thay đổi nhanh hay không nữa. Và em cảm thấy thực sự nó thay đổi chậm.

Huy: Cho anh hỏi một câu. Theo em thì tỷ lệ lòng tin (của người dân) đối với người lãnh đạo hiện giờ khoảng bao nhiêu phần trăm?

Thanh: Ý anh nói là lãnh đạo của cả đất nước hay là lãnh đạo của một chuyện nào đó?

Huy: Chúng ta hãy theo một khái niệm chung chung đi. Theo em thì sự cảm phục của em đối với một cấp lãnh đạo gần nhất của em thôi, một cấp chính quyền gần nhất của em, thì tỷ lệ lòng tin của em bao nhiêu phần trăm?

Thanh: Câu hỏi của anh đối với em là hơi rộng bởi vì thực sự em tiếp xúc với xã hội chưa nhiều, nhưng lấy lấy thí dụ về Đại hội X thì thực sự giới lãnh đạo người ta cũng rất cố gắng cải cách rồi đó. Lòng tin của mình cũng được củng cố một chút so với các thời kỳ khác. Từ Đại hội X em cảm thấy thực sự là em có am hiểu hơn về chính trị, em cảm thấy giới lãnh đạo người ta có cái gì đó đổi mới, có gì đó mạnh mẽ hơn hồi trước.

Giới trẻ nghĩ sao? - Phát triển kinh tế, đổi mới chính trị?

Trà Mi, RFA

Trà Mi: Có điều gì thể mà bạn có thể đưa ra một ví dụ được không? Những cái đổi mới cụ thể nhất mà bạn thấy là tích cực đối với cuộc sống của người dân.

Thanh: Ví dụ như em thấy rõ nhất là về kinh tế. Em cảm thấy kinh tế rất là phát triển, thực sự phát triển hơn những thời kỳ trước. Như là những sự kiện vừa rồi đấy, Việt Nam gia nhập WTO hay là tổ chức thành công hội nghị APEC.

Em cảm thấy các vị lãnh đạo đã cố gắng hoà mình vào thế giới rồi đấy, không phải bị ràng buộc bởi thế nào là con đường xã hội chủ nghĩa. Xã hội chủ nghĩa thì không thể phát triển kinh tế tư nhân, thí dụ như thế đi. Hình như đã bỏ bót sự lùng bùng rồi đó. Em cảm thấy như thế.

Còn về sự chuyển biến chính trị thì như em nói lúc nãy, nó phát triển rất là chậm. Nhưng đọc báo và xem đài thì em vẫn thấy người ta vẫn kêu gọi phát triển, đổi mới hệ thống chính trị, xã hội, đổi mới hệ thống hành chính. Ở các cấp trung ương và địa phương người ta đã nhấn mạnh thật nhiều rồi đấy. Nhưng thực sự khó có chuyển biến mạnh trong đời sống và em thấy chưa có kết quả nhiều lắm.

Huy: Em đánh giá thế nào là một nền kinh tế phát triển? Tức là tỷ lệ GDP đầu người tăng, đúng không?

Thanh: Thứ hai nữa là đời sống thực tế được cải thiện.

Huy: Thực tế mình thấy đời sống mình thoải mái hơn, đúng không?

Thanh: Dạ.

Huy: Em có biết được tỷ lệ lạm phát từ đầu năm 2007 cho tới thời điểm này là bao nhiêu phần trăm không? Tỷ lệ lạm phát đồng nghĩa với nền kinh tế đang đi xuống.

Thanh: Em không nắm rõ là bao nhiêu, nhưng vừa rồi em xem tivi nói là lạm phát tăng phải không anh?

Huy: Đúng. Anh đơn cử một ví dụ nhé. Nếu em là một bà nội trợ ở thời điểm này, với đồng lương em đi làm cố định, em đi chợ rất là khó khăn. Vì làm việc bên kinh doanh nên anh biết rõ điều đó.

Thanh: Dạ đúng.

Huy: Tỷ lệ GDP đầu người tăng ở những năm trước, anh cho là đúng, tức 7% - 8% . Nhưng từ đầu năm 2007 tới giờ này, tỷ lệ GDP đầu người Việt Nam hiện giờ đang dậm chân tại chỗ và đang tụt xuống, tức là tỷ lệ lạm phát tăng, có nghĩa là nền kinh tế đang gặp khó khăn.

Thanh: Dạ.

Huy: Anh nói ra không phải để bài xích một cái gì hết, nhưng mình muốn nhìn một nền kinh tế phát triển thì mình có cái nhìn tổng thể. Không phải là những hợp đồng mình ký mười mấy tỷ hay hai mươi mấy tỷ có nghĩa là nền kinh tế tăng, mà là cuộc sống của người dân, cuộc sống của người công nhân có được tăng tiến hay không.

Mức lương căn bản của Việt Nam hiện giờ thuộc dạng thấp cực độ. Nếu em là một người lao động chân tay trong các công ty thì em sẽ thấy đồng lương đó như thế nào. Anh bảo đảm là em không thể sống với đồng lương đó.

Tuấn: Thật ra chuyển biến phát triển kinh tế Việt Nam nó như thế này nè Thanh với Huy, là với cái đà này nó đưa đến phồn vinh giả tạo. Điều này có nghĩa là sẽ có một bộ phận sống cực kỳ giàu có, chiếm thiểu số quần chúng, và một bộ phận người dân sống cực kỳ nghèo khổ và lại chiếm đa số quần chúng. Mà trên bình diện kinh tế phát triển thì mình không thể lấy cái cục bộ để nói cái đại cuộc được, mà mình phải nói chung.

Em học trường Xã hội-Nhân Văn và ngay bên cạnh trường em thường thấy có một số nhóm người đi khiếu kiện, khiếu nại, chứ em chưa nói đến khái niệm biểu tình, họ đăng lên rất nhiều biểu ngữ, trước tiên là ‘Chủ tịch HCM muôn năm, nước CHXHCN Việt Nam muôn năm’, kế đó người ta nói lên những ý nguyện của mình.

Thành ra ví dụ có một nhóm người thu nhập siêu giàu và nhóm người thu nhập siêu thấp mà nếu cộng lại rồi chia đều ra thì có thể đạt một con số trung bình nghe rất thú vị, nhưng trên đại thể thì rõ ràng là nó không ổn.

Thanh, em có biết thu nhập trung bình của người nông dân Việt Nam hiện giờ chỉ có một trăm ngàn một tháng không? Trong khi đó thì nông dân chiếm tới 70% dân số. Như vậy 70% dân có thu nhập 100.000 đồng/tháng, còn 30% còn lại có thu nhập thí dụ 100.000 đô đi, thì không thể lấy hai con số đó cộng lại để ra kết quả là GDP 600 đô một năm để chúng ta vỗ tay vui mừng với nhau được.

Thí dụ trong gia đình Thanh có 50 người, từ ông bà nội cho tới cháu nội, có 5 người thu nhập rất cao và 45 người còn lại thu nhập cực kỳ nghèo khổ, người ta nhìn vào nói GDP gia đình Thanh 600 đô, Thanh có vui không? Thanh không vui tại vì sao? Vì 45 người kia trong cùng gia đình sẽ chỉa rẽ vói 5 người còn lại, không ai hạnh phúc với điều đó cả. Nhưng người ở ngoài người ta không biết, người ta nói vậy là hay rồi, nhưng chính Thanh là người trong cuộc Thanh mới thấy cái đó là không ổn.

Có đúng vậy không? Đó, thành ra cách phát triển của Việt Nam là như thế đó và nếu không có sự thay đổi nào khác thì nó sẽ đi đến hướng đó và đó là điều đáng buồn chung cho cả dân tộc. Mình chỉ nói như thế thôi.

Thanh: Em đã nhận thức sai rồi.

Wednesday, October 3, 2007

Cảm tưởng của Thứ Tư, 3 tháng 10

Các bạn mến,

Hôm nay tôi có cùng một đám bạn thảo luận là người dân Miến Điện đã thất bại rồi sao? Cuộc đàn áp của chế độ đã làm ý chí dân Miến Điện gục ngã rồi ư?

Nhiều người nhiều ý. Riêng tôi, tôi không cho dân Miến Điện đã gục ngã. Thời gian quá ngắn để lượng định họ đã thua, vì chúng ta từng thấy trong các cuộc nỗi dậy thành công tại các nước Đông Âu, Phi Luật Tân v.v. tiến trình đòi lại dân chủ là một tiến trình dài, đòi hỏi thời gian.

Đây là chỉ là ngòi cho sự bùng nỗ trong tương lai trước mặt. Ý chí người dân Miến Điện đang được hun nóng. Quyết tâm của cả một dân tộc khó có chế độ nào dập tắt được. Thành quả của ngưòi dân Miến Điện đạt được trong những ngày qua, theo tôi là họ hun nóng lại tinh thần đấu tranh đòi lại dân chủ của đồng bào, tạo sức ép từ quốc tế, cho chế độ biết là quần chúng không ngồi yên chấp nhận đâu... v..v.

Thành ra, nhìn rõ thì sẽ thấy đây chỉ là sự khởi đầu thôi.....

Ngày mai tôi sẽ chia sẻ thêm cái nhìn về phong trào dân chủ tại Việt Nam, rất có nhiều điểm giống....

Hẹn gặp lại các bạn ngày mai.
Son Truong said...
Ca'm o+n ba.n d-a~ chia se? nhu+~ng ca?m xu'c ve^` bie^'n co^' xa?y ra ta.i Mie^'n D-ie^.n. Hy vo.ng luo^`ng gi'o na^`y se~ kho+i da^.y y' chi' qua^.t cu+o+`ng cu?a tuo^?i tre? Vie^.t Nam.Da^.y ma` d-i ho+~i d-o^`ng ba`o o+i !
October 3, 2007 8:11 PM

Cảm tưởng của Thứ Ba, 2 tháng 10

Các bạn thân mến,

Chắc hẳn các bạn đã nghe về biến cố tại Miến Điện rồi? Biến cố đau thương cho người Miến Điền, nhưng đồng thời là một phần lịch sử anh hùng của dân tộc Miến Điện làm tôi cảm động và muốn chia sẻ đến các bạn những cảm nghĩ của tôi. Đồng thời mong đây là dịp chúng ta cùng nhau gợi thêm một số suy nghĩ về số phẫn cũng người dân cùng chung hoàn cảnh, sống dưới một chế độ mà cảm như không có lối thoát.Nghĩ đến thân phận của một số nước tại Đông Nam Á đang bị kìm kẹp trong lời ăn tiếng nói.

Không biết đây có phải là sự khởi đầu cho một luồng gió mới tại vùng đó không ta? Những nhà sư có thể làm đưọc, nguời trẻ Miến Điện làm đưọc sao các nước khác không được? Tuy nhiên ai muốn nhìn nguời trẻ bị bán, bị bắt, nhưng trong thời buổi này có quốc tế quan sát kỹ càng, không chế độ độc tài nào dám tung hoành hoàn toàn theo ý của họ cả. Vả lại, nếu nhiều dân tại Miến Điện tham gia vào các cuộc biểu tình, thì làm sao có đủ quân để dẹp họ?Thấy nước láng giềng của mình anh hung, can đảm, làm mình cũng “thèm” các bạn ạ. Thời buổi này, trong thế giới văn minh, mấy dân tộc chịu sự đàn áp từ thiểu số cầm quyền.

Thế kỷ này là thế kỷ của tự do, của sự nhân bản và sáng tạo của giới trẻ.

Tuesday, October 2, 2007

Giới bloggers trẻ Miến Điện qua mặt kiểm duyệt


(Tin AFP, 25-09-2007).

Giới bloggers trẻ tại Miến Điện bằng sự khôn khéo của họ đã qua mặt giới kiểm duyệt để đăng hình ảnh, video về cuộc biểu tình chống đối chính quyền độc tài trong những ngày qua.

Nhà cầm quyền Miến Điện đã chận tất cả các trang web đăng tin tức về cuộc biểu tình, và ngay cả cấm không cho dân vào webmail. Tuy thế có cả một đội ngũ trẻ giỏi kỹ thuật tại Rangoon làm việc suốt ngày đêm vượt qua tường lửa kiểm duyệt để đăng tải những hình ảnh, video mới nhất của cuộc biểu tình. Nhiều cơ quan thông tấn đã sử dụng những hình ảnh này vì họ đã không được phép vào Miến Điện và chỉ có dân bloggers là những người duy nhất chụp được những tấm hình này.

Khi bà Aung San Suu Kyi, vị lãnh đạo phong trào dân chủ, bước ra khỏi nhà để chào đón các vị sư trong đoàn biểu tình hôm thứ Bảy rồi, hình ảnh đó lập tức được đăng tải trên trang blogs. Đại đa số dân bloggers là sinh viên đại học tại thành phố Rangoon, tự giao cho họ sứ mệnh chuyển tải tin tức và hình ảnh về các cuộc biểu tình chống chính phủ độc tài từ ngày 19 tháng 8 tới giờ.

Các cơ quan thông tấn đối lập như Mizzima News, trụ sở tại Ấn Độ; báo Mandalay Gazette tại California; Democratic Voice of Burma với phóng viên tại Thái đều cho biết là nhận được rất nhiều tin tức, hình ảnh, video gửi từ Rangoon ra. Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (Reporters Without Borders) gọi Miến Điện là "thiên đường của kiểm duyệt" và liệt kê chính phủ độc tài quân phiệt này là một trong những quốc gia khắc nghiệt nhất về tự do báo chí. Từ lúc cuộc biểu tình xảy ra hồi trung tuần tháng 8, nhà cầm quyền đã cúp điện thoại di động của nhiều nhà đối kháng, những người cảm tình viên với phong trào dân chủ, và các phóng viên làm việc cho cơ quan thông tấn ngoại quốc. Tuy thế giới trẻ bloggers vẫn vượt qua hàng rào kiểm duyệt để đem thông tin đến với thế giới bên ngoài.

Myanmar, Bạn và Tôi


Xin bấm vào đây đề nghe file âm thanh phỏng vấn trên đài radio Chân Trời Mới: http://www.radiochantroimoi.com/spip.php?article2637

Phạm Hồng Sơn

Sau hơn một tháng xử sự khá ôn hòa đáng khen ngợi, ngày 26 tháng 09 vừa qua chính quyền độc tài Myanmar đã hành xử bạo lực với người dân tham gia cuộc tuần hành dân chủ ôn hòa trên các đường phố tại Rangoon (thủ đô cũ), cuộc tuần hành đã được bắt đầu nhen nhóm từ ngày 19 tháng 08. Thông tin cho tới khi bài viết này đang thực hiện, đã có nhiều lãnh đạo các tổ chức dân chủ đối lập và hơn 700 nhà sư bị bắt, hơn 100 người bị thương và có khoảng trên 10 người tuần hành đã bị tử thương, trong đó có một phóng viên mang quốc tịch Nhật bản. Lực lượng cảnh sát đã dùng dùi cui, báng súng đánh đập người tuần hành và nhiều nhân chứng đã nghe thấy tiếng súng nổ. Tuy thế, cho tới thời điểm này, sự đàn áp của chính quyền đã tỏ ra có " nhân tính" hơn rất nhiều so với cuộc đàn áp năm 1988, đã làm chết khoảng 3.000 (ba nghìn) người.

Trước khi bạo lực đàn áp xảy ra, hình ảnh những vị sư – tầng lớp đáng kính nhất tại Myanmar, mặc áo choàng nâu chậm rãi, nghiêm nghị, tay lần tràng hạt lặng lẽ nối nhau trong những đoàn người trật tự, dài như bất tận trên đường phố, đôi khi ngay dưới những cơn mưa tầm tã, nhưng lúc nào cũng kèm theo rất nhiều dân thường trẻ tuổi đi cùng, tay không hoặc cầm những lá cờ mỏng manh, luôn nổi bật trong các bản tin về Myanmar. Số lượng đoàn người tuần hành trong những ngày sắp xảy ra đàn áp đã lên tới trên 130.000 nghìn ( một trăm ba mươi nghìn) người, dân thường và các vị sư chiếm số lượng gần bằng nhau. Cuộc tuần hành ban đầu được cho là khởi phát do chính phủ đột ngột tăng giá xăng dầu lên gấp hai lần. Dĩ nhiên, giá xăng dầu lên cao sẽ gây khó khăn cho mọi tầng lớp dân chúng, đặc biệt những người nghèo hiện đang chiếm phần lớn dân số Myanmar. Nhưng những khẩu hiệu mà đoàn người tuần hành hô vang dần lên theo thời gian lại không liên quan gì tới xăng dầu hay giá cả mà chính là những từ như " Đối thoại", " Dân chủ" ( những từ gợi ra phương cách và mục tiêu để giải quyết tận gốc rễ những vấn nạn xã hội) và những từ này đương nhiên chả liên quan gì tới Bạo lực, Súng đạn hay Chết chóc. Tiếc thay, những người tuần hành không hề liên quan tới Bạo lực lại là nạn nhân của chính Bạo lực. Vậy Bạo lực đến từ đâu?

Lực lượng cảnh sát với những trang phục bảo vệ đặc biệt từ đầu đến chân, kèm theo những vũ khí như dùi cui, hơi cay, súng ngắn, súng dài, liệu có phải là nguồn gốc của Bạo lực? Chắc chắn là không, bởi dù được trang bị vũ khí, nhưng không có lệnh cho phép sử dụng vũ lực, mọi cảnh sát và vũ khí chỉ như những chú lính chì đáng yêu trong tủ kính. Chính phủ ( giới nắm quyền) có thể bao biện rằng biện pháp dùng bạo lực đó là để ngăn chặn những hành vi gây rối, hoặc thậm chí là sự tự vệ chính đáng của cảnh sát trước những tấn công của người tuần hành ( mặc dù cho tới nay chưa thấy chính quyền Myanmar giải thích lý do cho những án mạng dân thường đã xảy ra). Tuy nhiên với một chính quyền đang nắm giữ mọi nguồn lực, mọi phương tiện truyền thông của xã hội, việc đảm bảo cho những cuộc tuần hành diễn tiến trong trật tự và an toàn là điều hoàn toàn trong khả năng. Điều này đã được thực hiện hàng ngày ở những quốc gia thừa nhận quyền biểu tình, tuần hành của người dân. Hơn nữa, những người tuần hành đã xác định và thể hiện rõ phương pháp giải quyết bức xúc của người dân hiện nay là bằng phương pháp " Đối thoại" để thiết lập một thể chế " Dân chủ". Cho dù chưa nhất trí về chữ " Dân chủ", thì việc " Đối thoại" luôn là điều vô hại khả thi đối với tất cả mọi người, nhất là khi đối tác đã xác định " Đối thoại" là nguyên tắc căn bản.

Do đó, một điều rõ ràng rằng Bạo lực, Đổ máu hay Chết chóc chỉ có thể đến từ một số kẻ nắm quyền lực độc tài, những kẻ đang thâu tóm quyền kiểm soát hệ thống cảnh sát, quân đội. Nhưng để dọa dẫm hoặc làm dân chúng hiểu nhầm đấu tranh bất bạo động hay "diễn biến hòa bình" sẽ gây rối loạn, đổ máu, những kẻ độc tài thường ngụ ý hoặc vẽ ra những hậu quả Bạo lực, Đổ máu mà chính chúng mới có thể tạo ra được.

Những diễn biến về cuộc tuần hành, biểu tình ôn hòa của người dân Myanmar còn diễn tiến với nhiều điều bất ngờ, có thể thêm nhiều thương vong đối với người dân. Nhưng những gì mà người dân Myanmar đã và đang thể hiện cho thấy rõ niềm tin vào thành công của cuộc đấu tranh bất bạo động ( diễn biến hòa bình) để có một hệ thống lãnh đạo dân chủ đang ngày càng được lan tỏa trong dân chúng, với một quyết tâm rất cao. Nếu cuộc đấu tranh của nhân dân Myanmar thành công trong một ngày gần đây, đó cũng không phải chuyện lạ, vì phương pháp đấu tranh đó đã được chứng minh là phương pháp đúng đắn phù hợp với sự phát triển của loài người hiện nay và được thực hiện bằng sự kiên trì, đoàn kết, sáng tạo và sẵn sàng chấp nhận hiểm nguy. Tinh thần của người dân Myanmar đã lay động con tim toàn thế giới. Người dân và chính quyền của những quốc gia dân chủ đang theo rõi sát sao và lên tiếng ủng hộ trợ giúp người dân, lên án, trừng phạt chính quyền độc tài. Người dân ở những nước thiếu dân chủ đang vui mừng, âm thầm hoặc lên tiếng ủng hộ, chia sẻ và cầu chúc sớm thành công cho nhân dân Myanmar. Với tôi, một người dân Việt nam, lại càng mong ước điều đó, bởi tôi và nhiều người bạn của tôi đang rất thấu hiểu những thiệt thòi, đau khổ của một người dân mất tự do.

28/09/2007 Hà nội

Sunday, September 30, 2007

Cơn Sóng Dân Chủ Lan Tới Miến Điện

Ngô Nhân Dụng

Chính quyền quân phiệt Myanmar (Miến Ðiện) đã thiết quân luật và cấm dân chúng không được tụ tập từ 5 người trở lên. Dân chúng Miến, theo chân các tăng sĩ, hôm qua vẫn tiếp tục xuống đường sau sang tuần lễ thứ sáu. Các nhà sư trẻ tuổi đã thay đổi khẩu hiệu. Ngoài những lời kêu gọi chính quyền lắng nghe tiếng nói của dân cải thiện đời sống cho người nghèo, bây giờ họ còn hô lớn những khẩu hiệu: “Dân Chủ! Dân Chủ!”

Những cuộc biểu tình tại Miến Ðiện bắt đầu 4 ngày sau khi chính quyền tăng giá xăng gấp 5 lần vào ngày 15 Tháng Tám. Và một tuần sau thì giới tăng sĩ trẻ bắt đầu tham gia. Lúc đầu họ đã yêu cầu dân chúng đứng bên ngoài, không được cùng đi với các tăng sĩ để tránh bị đàn áp. Kinh nghiệm cho biết năm 1988 chính quyền Miến đã cho lính bắn vào dân biểu tình, làm chết trên ba ngàn người, nhiều nhất là giới sinh viên. Nhưng từ mấy ngày qua dân chúng đã đi theo các vị sư, ở thủ đô con số lên tới hàng trăm ngàn người.

Nhiều người ngạc nhiên khi chính quyền quân phiệt đã không dùng bạo lực dẹp biểu tình ngay từ những tuần lễ đầu tiên. Một lý do có thể là giới quân phiệt Myanmar đang phân vân và chia rẽ. Họ rất lệ thuộc vào Cộng Sản Trung Quốc, trong khi bị các cường quốc khác tẩy chay. Và chính quyền Bắc Kinh lại đang thúc đẩy họ không được đàn áp dân, vì sợ nước Trung Hoa sẽ mang tiếng lây trước dư luận thế giới. Chính ngoại trưởng Trung Quốc đã tuyên bố muốn Myanmar giữ được tình trạng ôn hòa và tiến thêm nữa trên đường dân chủ hóa. Ít khi Cộng Sản Trung Quốc lại đề cao dân chủ như vậy! Họ đàn áp phái Pháp Luân Công trong khi các tướng lãnh Miến chưa dám bắn vào các nhà sư.

Bộ trưởng tôn giáo của chính quyền Myanmar đã lên tiếng đe dọa các vị tăng sĩ, và chính quyền Miến đã bắt các vị sư cao cấp của Phật Giáo Myanmar ban giáo chỉ yêu cầu các tăng sĩ không được biểu tình. Nhưng ở Myanmar cũng như tại các nước Phật Giáo khác, các nhà lãnh đạo tôn giáo chỉ có quyền lớn trong phạm vi giảng giải kinh điển và giáo luật, còn việc xã hội họ không đủ quyền hành để ra lệnh cho các tăng sĩ không được đứng lên bênh vực người dân. Ngày 12 Tháng Chín vừa qua một tổ chức mới ra đời, Liên Minh Tăng Gia Miến Ðiện, đã yêu cầu các tăng sĩ bày tỏ thái độ bằng cách trong khi đi khất thực không nhận cúng dường của các quân nhân nếu quân đội đàn áp những vị sư biểu tình và không chịu xin lỗi. Mươi ngày sau, nhóm tăng sĩ trong liên minh này đã kêu gọi tiếp tục biểu tình cho tới khi “xóa bỏ chế độ độc tài quân phiệt.”

Việc các vị tăng sĩ tham dự vào các cuộc biểu tình lần này cũng giống như những năm 1988 và 1990, họ chỉ xuất hiện sau khi dân chúng đã xuống đường phản đối chế độ độc tài quân phiệt. Trong các nước theo Nam Tông, các tu viện có vai trò xã hội rất lớn. Ở các nước Bắc Tông như Trung Quốc, Hàn quốc, Nhật Bản và Việt Nam còn có Nho Giáo làm một nền tảng luân lý bên cạnh Phật Giáo. Còn tại các quốc gia theo Nam Tông tất cả đời sống đạo đức, xã hội, phong tục, đều được đặt trong khung cảnh giáo lý nhà Phật. Ở một nước như Thái Lan, nhà vua thường bày tỏ lòng kính trọng đối với các vị tăng cao cấp nhất nước, và chính quyền vẫn bảo trợ các tự viện. Nhưng cũng trong truyền thống Nam Tông, người cầm quyền chính trị và các tăng sĩ không can thiệp vào công việc của nhau. Tại Myanmar, từ sau những cuộc biểu tình bị đàn áp đẫm máu năm 1990, chính quyền quân phiệt đã tìm cách kiểm soát giới tăng sĩ cao cấp, nâng đỡ những người chịu phục tùng chế độ. Tuy nhiên, vì bản chất Phật Giáo không chấp nhận một giáo quyền tập trung, duy nhất cho nên những tăng sĩ trẻ vẫn có thể hoạt động hỗ trợ người dân chống độc tài, mà không sợ trái với giáo luật trong tự viện. Hơn nữa, dù có một số nhỏ các vị sư theo lệnh của chính quyền, đại đa số các tu viện đều đứng về phía người dân bị áp bức.

Tướng Thura Myint Maung, bộ trưởng tôn giáo trong chính phủ Myanmar, đã chỉ trích các tăng sĩ biểu tình, yêu cầu họ trở về chùa tu học, vì biểu tình chống chính quyền là làm sai giáo lý đức Phật, sẽ bị trừng trị. Nhưng người dân Myanmar và các tăng sĩ Miến chắc chắn hiểu rõ giáo luật hơn các nhà độc tài quân phiệt.

Trong mấy ngày sắp tới, chính quyền quân phiệt Miến có thể sẽ đàn áp dân và các tăng sĩ, giống như họ đã làm trước đây. Vì những người lãnh đạo quân phiệt Miến không biết cách phản ứng nào khác; đặc biệt là ông Tướng Than Shwe vẫn được coi là người không biết gì về đời sống dân chúng và rất ghét bà Aung San Suu Kyi. Với một nhóm người nắm toàn quyền trên đời sống của dân và vừa thiếu hiểu biết vừa tham quyền cố vị, người dân Miến Ðiện có thể lại bị đổ máu. Chỉ có một giải pháp khác là nhóm quân phiệt Miến Ðiện phải thanh toán lẫn nhau để thay đổi chế độ. Khi đó, bà Suu Kyi có thể được trả tự do và mời tham dự chính quyền.

Ngày hôm qua, Tổng Thống George W. Bush đã hô hào các nước tạo thêm áp lực lên chính quyền Miến, và chính phủ Mỹ sẽ đưa ra thêm các biện pháp mới trong việc cấm vận Miến Ðiện. Nhưng các nước Tây phương đã phong tỏa Miến Ðiện từ vài chục năm nay mà không làm cho chế độ thay đổi. Những lời kêu gọi dân chủ của ông Bush khó tạo được áp lực vì người ta sẽ so sánh chế độ độc tài ở Miến Ðiện với chính quyền Pakistan, nơi chính phủ Bush đang ủng hộ Tướng Pervez Musharraf. Ðồng minh quan trọng duy nhất của chế độ độc tài Miến là Trung Quốc, và Bắc Kinh hiện nắm đòn bẩy quan trọng đủ để gây áp lực với chính quyền Rangoon.

Trung Quốc đã đầu tư vào khu mỏ khí đốt lớn nhất ở Myanmar, đã xây dựng một hải cảng để nối liền bằng đường xe lửa với Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam. Ðầu năm nay, Trung Quốc đã phủ quyết việc lên án chính quyền Miến Ðiện mà Mỹ đưa ra trước Hội Ðồng Bảo An Liên Hiệp Quốc.
Tuy bề ngoài tỏ ra rất thân thiện và bênh vực chính quyền quân phiệt Myanmar trên các diễn đàn quốc tế, nhưng bên trong Bắc Kinh cũng tỏ ra khinh thường nhóm độc tài dốt nát này, vì họ không cần phải bảo vệ chế độ đó. Trên trang lưới của Bộ Ngoại Giao Trung Quốc viết những bài chế nhạo việc nhóm quân phiệt cầm đầu Myanmar đã quyết định đổi thủ đô từ Rangoon tới Pinmana, một thành phố mới xây giữa một vùng hoang vu, cách Rangoon hơn 300 cây số về phía Bắc. Một buổi sáng gần 2 năm trước đây, đúng 6 giờ 30 phút, tất cả công chức được lệnh di chuyển tới thủ đô mới. Vì các tướng lãnh xem bói thấy địa điểm mới này rất hợp với phong thủy, và cần thiên đô đúng ngày giờ đó mới tốt. Mạng lưới của chính phủ Trung Quốc còn cho biết chính quyền Myanmar không hề báo trước cho các phái bộ ngoại giao các nước khác biết trước ngày dọn nhà; giới ngoại giao “hoàn toàn trong bóng tối, như thường lệ!” Họ còn chê thủ đô mới chưa có đủ hạ tầng cơ sở, chưa có một phi trường quốc tế. Trong khi đó bốn sân chơi cù (golf) đã được hoàn tất!
Một viên chức ngoại giao Trung Quốc nói riêng với người Mỹ rằng họ đang thúc đẩy nhóm tướng lãnh độc tài Miến Ðiện hãy thỏa hiệp với bà Aung San Suu Kyi, người đang bị quản thúc, và có tin mới bị bắt trở lại, sau khi các nhà sư biểu tình đi qua nhà bà và được bà đứng trong cửa vái chào. Bắc Kinh biết rằng dù Myanmar có một chính phủ dân chủ và dân sự thì cũng không hại gì cho Trung Quốc. Cũng như Việt Nam, số phận nước này không thể tách ra để trở thành thù nghịch với Trung Quốc, vì những ràng buộc địa dư và kinh tế hai bên quá chặt chẽ.

Bà Aung San Suu KyiBà Suu Kyi đã lãnh đạo đảng Liên Minh Dân Chủ thắng lớn trong cuộc bầu cử năm 1990, và chính quyền quân phiệt đã xóa bỏ kết quả cuộc bỏ phiếu này. Hiện nay người dân Miến đang hướng về bà như một niềm hy vọng. Thân phụ bà là một vị tướng trong cuộc kháng chiến giành độc lập của Miến Ðiện, sau bị ám sát. Bà đã từ bỏ gia đình riêng ở Anh Quốc để trở về Miến Ðiện hoạt động cho tự do dân chủ từ 18 năm nay, trong đó 12 năm sống trong tù hoặc bị quản thúc.

Chúng ta chỉ hy vọng dân Miến Ðiện sẽ được may mắn thoát khỏi một chế độ độc tài tàn bạo và thất học, để cải tổ kinh tế và dân chủ hóa. Tinh thần quật khởi của người dân Miến sẽ là một tấm gương để người Việt Nam trông vào mà suy ngẫm về số phận mình. Làn sóng dân chủ đã lan tràn khắp thế giới trong mươi năm qua, đến lúc vùng Ðông Nam Á sẽ thay đổi. (Người Việt, Tuesday, September 25, 2007)